Pieces of life
Những mảnh đời Vẫn biết cuộc sống muôn màu muôn vẻ, mỗi người mỗi cảnh, mà sao có nhiều người khổ quá… Mình không làm được gì, hoặc có chăng giúp được rất rất ít. Nên cứ thấy đau đáu và xót lòng, thực sự mình rất không vui… **1. **Tối mùng 4 Tết. Đi vứt 2 túi rác nhà vừa liên hoan. Vì đoạn phố không có xe rác nên rác hay được tập trung ở 1 góc để chờ hót. Lúc mình đặt túi rác xuống, vừa quay đi thì có một bóng đen lao sang đường. Người đàn ông nhỏ thó lao tới chỗ túi rác vừa đặt xuống, rồi bới. Mình cứ ngoái nhìn theo hình ảnh ấy. Phố xá đô thị phồn hoa, và người đàn ông tối mùng 4 Tết. Nặng lòng và chân nặng trĩu. **2. **Người nhà. Đi thăm con. Nhà vợ đã không cho thì chớ, lại còn cho người ra đánh. Tức đắng họng. Sao nhà mình cứ lành mãi, sao không dám đấu tranh thế…. **3. **Em trai. Hình như đã từng viết về em đôi lần. Thương em nhất nhà. Hôm nay chợt nhận ra mình luôn tự nhủ phải quan tâm chăm sóc em, từ hồi mình còn đi học. Mà mình lại quên bẵng nhất. Cuộc sống cứ cuốn mình đi như thế. Thấy thật có lỗi với bản thân. Buồn héo hắt. Giờ sửa lỗi có kịp không… Mình phải làm gì? Nên làm gì… Chỉ mong kịp thời để ngăn em đừng phạm phải sai lầm gì, để em không phải lúc nào cũng cụp mắt nhìn xuống nữa… Xót ruột quá em ạ. Sức người có hạn, mình muốn hành động, nhưng nên bắt đầu thế nào đây…. Buồn quặn cả ruột thế này… :(