Nhật ký của Táo
Tháng 8 năm 2015,
Mình mới phát hiện ra chỉ ti mẹ thì thật là chán, thế nên mình chơi thêm trò nghiến và giằng nữa. Vui mà. Thế mà mẹ chẳng hưởng ứng mấy, cứ ngoạc mồm ra kêu. Mình quyết chơi trò này đến khi nào mẹ thích thì thôi!
Mình cũng nhận ra rằng trò ăn vạ rất là hay nhé. Những lúc thế mẹ lại cuống đít lên. Thế nên mình chỉ hờn tí thôi, mẹ ôm tí mình sẽ trả vờ khóc thêm mấy tiếng rồi thôi. Nhưng mình lỡ hưởng tính đùa dai của bố, nên cũng chưa thấy chán trò này lắm.
Nói chuyện với mẹ cũng được, nhưng mình mà cứ toe toét lâu 1 tí là kiểu gì mẹ cũng vồ lấy máy ảnh hay điện thoại chụp mình. Thế là mình lại trả vờ ngây thơ nhìn thẳng vào máy. Làm sao mà vừa cười vừa trả vờ ngây thơ được, thế mà mẹ lại chê mình kiêu.
Hôm qua ông bà lên chơi với mình. Mình phát hiện ra là mình làm cái gì ông bà cũng cười hơ hớ. Có gì vui nhỉ?
Ông nội thì có vẻ kiên quyết không chịu gọi mình là Táo. Ông bảo tại bố mình tên Công rồi… Mẹ mình bảo ông không gọi đúng tên mình là mẹ mình luyện cho mình không theo ông cho mà xem.
Thế nhé Nhật ký nhé, mình phải đi làm trò với mẹ tiếp đây.